Sắc mặt Diệp Bất Phàm khẽ biến, Nguyên Anh trong cơ thể bấm niệm pháp quyết, nhanh chóng kéo Nguyên Anh của Lão hoàng đế từ góc đan điền lại, giải khai phong ấn bên ngoài, khiến cho nó tỉnh lại.
Còn Nguyên Anh của mình thì cạy miệng nó ra, chui vào trong bụng.
“Họ Diệp, ngươi thật đê tiện! Coi Nguyên Anh của trẫm là phòng ngủ của ngươi sao?”
Nguyên Anh của Lão hoàng đế vô cùng yếu ớt, không thể động đậy, không nhịn được mà buông lời chửi rủa.




